SỰ TÍCH HOA CÚC
10/12/18
Câu chuyện xảy ra đã từ rất lâu rồi, trong một ngôi nhà nọ có 2 mẹ con sống với nhau tuy nghèo nhưng rất vui vẻ và yên bình. Ngày ngày người mẹ làm lụng vất vả nuôi con khôn lớn, đứa con tuy còn thơ dại nhưng rất chăm chỉ, biết vâng lời và hiếu thảo với mẹ của mình.
Cuộc sống cứ êm ả trôi đi cho đến một ngày nọ, do làm lụng vất vả nên người mẹ lâm bệnh nặng. Tuy nhà nghèo nhưng người con vẫn cố gắng mời cho được thầy lang giỏi nhất vùng để chạy chữa cho mẹ, vậy mà sức khỏe của người mẹ cũng không khá lên được. Nhìn mẹ của mình đang từng ngày yếu đi, người con vô cùng lo lắng, rồi quyết lên đường tìm cho được phương thuốc chạy chữa cho mẹ.
Đứa con hiếu thảo cứ thế mà đi, qua biết bao con đường, làng mạc, núi non hiểm trở với biết bao nhiêu gian khổ vẫn không nản lòng. Khi đi qua một ngôi chùa lớn, người con bèn vào thắp nén nhang và cầu cho mẹ được khỏe mạnh, và lời khẩn cầu đó đã làm động lòng trời xanh. Đức Phật từ bi cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của người con nên đã hóa thân thành một nhà sư đến gặp và trao cho em một bông hoa vàng rực rỡ.
Đức Phật trong hình hài của nhà sư đã nói với người con: “Bông hoa mà ta tặng cho con đây là biểu tượng của niềm tin và hy vọng, chứa đựng sự sống bao la, là phương thuốc chữa lành mọi bệnh tật. Nhưng có điều mỗi năm qua đi thì hoa sẽ rụng mất một cánh, số cánh còn lại chính là số năm mà mẹ con sẽ được sống thêm”. Chưa hết vui mừng vì tìm thấy phương thuốc chữa bệnh cho mẹ, người con không khỏi đau buồn khi biết bông hoa chỉ còn lại năm cánh mà thôi.
Vì thương mẹ nên người con liền nghĩ ra một cánh đó là xé nhỏ từng cánh hoa cho đến khi không thể nào đếm số cánh được nữa. Vậy là người mẹ lại được sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình. Bông hoa vàng rực vô số cánh đó sau này được gọi là hoa cúc, là biểu tượng của sự sống, ước mơ trường tồn, tượng trưng cho khát vọng chữa lành mọi bệnh tật của con người.
Hoa Khô Iris – Sưu Tầm